Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2007

Câu chuyện của thế giới những nội tâm


Một câu chuyện của một thế giới nội tâm, câu chuyện có cái tựa rất là phản cảm, khi lướt qua cái tiêu đề thì người đọc không hết ngỡ ngàng, cứ nghĩ đây chỉ là những chuyện tào lao, nhưng không. Đây là câu chuyện buồn, sự bao dung vị tha của nhân vật Bân Bân, sự ngây thơ trong trắng của Tiểu Mạn và sự hy sinh cao cả của một Hạ Âu. Các bạn muốn biết câu chuyện có tựa đề là gì và nội dung thế nào thì hãy download ở đây nha

Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2007

A New Day


"A New Day" đó là tiêu đề của buổi hội thảo CNTT của tập đoàn Microsoft tại Hồ Chí Minh ngày 22/03/2007. Theo nhận định của bản thân mình thì sau khi tham dự buổi ra mắt này thì thấy Microsoft đã chuẩn bị rất kỹ, từ việc tiếp đón, Slide nhưng dù tốn mấy chục ngàn $ nhưng cũng không thành công mấy. Ngoài chương trình bốc thăm trúng thưởng thì chẳng có gì là hấp dẫn. Số lượng người ra về giữa chừng cũng đông.

Khi hội thảo chấm dứt thì ra bên ngoài đang đứng coi game show thì vô tình lại gặp Dũng đứng gần đó. Thế là ra bắt chuyện liền, Dũng cũng dẫn mình tới gian hàng mà Dũng đang phụ trách, công nhận Dũng giỏi thật, một mình có thể xoay sở giữa đất sài gòn này thì quả là một người có đầy hoài bão và nghị lực. Mặc dù mình thấy hoài bão của Dũng lớn thật, muốn trở thành con cá "kình" giữa đại dương mênh mông, nhưng theo mình thấy hiện tại Dũng chưa đủ khả năng. Dũng tài thì có nhưng theo nhận định của mình thì còn thiếu một ít kỹ năng giao tiếp và kinh nghiệm.

Sau bao nhiêu là chuyện mình cảm thấy mình còn non kém và yếu đuối quá. Tại sao một Dũng tự lực cánh sinh mà có thể tồn tại mạnh mẽ giữa đất sài gòn, còn trong khi đó mình được gia đình tạo sẵn cho con đường và chỉ việc bước đi thôi mà cũng ko tốt. thấy buồn mình quá.

Có lẽ mình nên định hướng lại mình, mình sẽ không buồn rầu chuyện tình cảm nữa, phải trở thành người mạnh mẽ thôi. Mình đã lo và yêu "em" hết mình nhưng rồi cũng chỉ nhận dc sự vô tình, tại sao mình cứ phải chạy theo những cái mà ko thuộc về mình cơ chứ.

Có lẽ "em" đã rời xa mình cũng là do mình quá "cùi bắp" để tìm một người tốt, một người vừa đẹp trai, vừa thông minh và tài giỏi hơn mình.

Từ hôm nay mình sẽ là một con người mới giống như tiêu đề "A New Day" của Microsoft vậy. Giờ đây mình cần phải cố gắng học, tích lũy kinh nghiệm làm việc và học hỏi cách quản lý từ sếp.

Thứ Ba, 20 tháng 3, 2007

Sự trùng lặp lạ thường


Không hiểu sao mấy ngày nay mình không đi học anh văn nhưng khi vừa bắt đầu đi học lại thì thầy giáo lại dạy cả lớp bài hát "Complicated Heart", chẳng biết nói gì hơn vì lời bài hát đã thể hiện hết rồi.

COMPLICATED HEART

Don't know what to say now
don't know where to start
I don't know how to handle
a complicated heart
You tell me you are leaving
but I just have to say
before you throw it all away

Chorus:
Even if you want to go alone
I will be waiting when you're coming home
And if you need someone to ease the pain
you can lean on me, my love will still remain

Don't know what you're thinking
to me it seems quite tough
to hold a conversation
when words are not enough
so this is your decision
and there's nothing I can do
I can only say to you

Chorus:
Even if you want to go alone
I will still love you when tomorrow comes
And if you need someone to ease the pain
you can lean on me, my love will still remain

if this is your decision
and theres nothing i can do
i can only say to you

even if you want to go alone
i will be waiting when you're coming home
if you need someone to ease the pain
you can lean on me my love will still remain

even if you want to go alone
i will still love you when tomorrow comes

Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2007

Cổ tích cho mọi người


Thử nghĩ xem, chúng ta được gì, mất gì khi cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn chờ đợi những gì không dành cho mình? Có một câu chuyện kể rằng...

Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói:

- Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. Hãy ở lại với tôi! Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.

Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng. Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.

- Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.

Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân mới là tất cả. Và anh ra đi. Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt át.

Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu:

- Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.

- Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.

Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì rất lo lắng. Bà nói:

- Tại sao con không yêu Mùa Xuân? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho con.

- Không, mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.

Và họ ra đi.

Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rồi bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh: "Ôi, tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn?".

Và mọi thứ như sống lại: cây cối xanh tốt, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc...

Trong chúng ta, có bao nhiêu người được như Mùa Xuân: kịp nhận ra lối đi dành cho mình? Và những ai còn giống như Mùa Hạ, Mùa Thu và anh chàng Băng Giá: mãi khổ đau khi không đạt được ước muốn - những ước muốn không thể thành hiện thực?

Thứ Ba, 13 tháng 3, 2007

Entry for March 13, 2007


Những ngày buồn bã cứ tiếp diễn trong tôi, tôi muốn dứt ra nhưng lại ko thể nào dứt ra hẳn được, quả thật là đã cảm thấy mệt mỏi khi phải cười một cách miễn cưỡng với đồng nghiệp, bạn bè.

Cuộc sống gia đình thì cứ đảo lộn bởi những chuyện nhỏ nhặt trong gia đình, tưởng chừng nó chỉ là những giận dữ tầm thường như giờ đây về nhà giống như tù đày, chỉ muốn đi ra ngoài để thoát khỏi sự ngột ngạt đó.

Tình yêu lại có một kết quả đáng buồn khi cả hai đều yêu nhau nhưng chỉ vì gia đình mà đã làm cho "em" muốn chia tay. Chán

Công việc ở công ty giờ đây chỉ còn là thói quen chứ không còn là sự sáng tạo, sự tìm tòi nữa.

Việc học liên thông lên đại học tưởng chừng như sẽ dễ dàng và không gặp khó khăn gì, vậy mà mình lại gặp trở ngại bởi việc chuyển tiền qua ngân hàng, một lý do không đáng có.

Tâm trạng mình giờ đây không còn sự ham muốn hay vui thú gì nữa, chẳng còn biết niềm vui là thế nào cả, nhưng lại vẫn phải tiếp tục sống, tiếp tục làm việc và để tiếp tục buồn chán

Liệu giờ đây có còn cách nào khác để thoát ra khỏi cái tâm trạng đáng ghét này nhỉ. (Nếu có được ai đó để gây sự hay một cái gì đó để đập phá thì hay bit mấy nhỉ )